Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

THUỐC

Bạn có biết!
Triết gia Diogène nổi tiếng là người hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng cuộc sống của ông lại rất đơn sơ nghèo nàn. Ông sống trong một cái thùng, ngày ngày nằm đọc sách nhờ ánh sáng qua lỗ hỏng ở vách thùng. Cơ nghiệp của ông vỏn vẹn chỉ có một cái bát gỗ dùng để múc nước sông mà uống. Thế nhưng, một hôm ra sông để lấy nước, ông thấy có một em bé chăn cừu dùng hai tay để vục nước mà uống. Thế là ông ném cái bát đi và từ đó chỉ dùng tay mà uống nước.
Vua Hy Lạp nghe biết ông là người hạnh phúc nhất đời bèn tìm đến tận nơi để thăm. Thấy ông đang nằm đọc sách, nhà vua lại gần để hỏi xem ông có cần gì không. Diogène không trả lời. Nhà vua hỏi vặn nhiều lần, ông điềm tĩnh trả lời như sau: "Hạ thần chỉ xin bệ hạ một điều và chỉ một điều mà thôi: xin bệ hạ tránh ra để hạ thần có đủ ánh sáng mà đọc sách". Diogène đã đuổi khéo nhà vua vì sợ bị sa vào tròng danh lợi mà mất cái niềm vui thảnh thơi trong cuộc đời thanh bần đơn sơ.
vntaiwan/lesong/lesong.htm)
“Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần."
Xin cho con biết con và xin cho con biết Chúa!
J.S.T

TỜ SÉC GIẢ

      Một người đàn ông trẻ ngồi ủ rũ trên ghế đá công viên, anh là một người kinh doanh, nhưng công ty đang có nguy cơ phá sản và anh không tìm ra lối thoát. 
      Đột nhiên một ông già gầy gò xuất hiện trước mặt anh và nói: “Anh đang rất lo lắng phải không?”. Sau khi nghe anh kể, ông già nói ngay: “Tôi có thể giúp anh” rồi ông già hỏi tên anh, điền vào một tờ séc, xé ra và đưa cho anh: “Hãy cầm lấy số tiền này, đúng 1 năm nữa quay lại đây và trả lại tôi”. Người đàn ông trẻ cầm tờ séc sững sờ, nó trị giá 500.000 đô la và có chữ ký của John D. Rockefeller - một trong những người đàn ông giàu có nhất thế giới.
      Ngay lập tức mọi lo lắng trong anh như biến mất, niềm tin tràn ngập trong lòng. Người giám đốc trẻ chạy như bay về công ty, anh rà soát tất cả mọi việc, vạch ra kế hoạch hành động, đưa ra các chiến lược mới. Với sự lạc quan và tin tưởng, các thương vụ của công ty suôn sẻ, doanh thu tăng dần đều, kết quả kinh doanh tăng vượt kế hoạch. Chỉ trong vòng nửa năm, công ty anh đã thoát khỏi nợ nần và bắt đầu có lãi.
      Đúng 1 năm sau người giám đốc trẻ cầm tờ séc đến công viên. Từ xa anh đã thấy ông già đang đi đến. Nhưng ngay lập tức một cô y tá chạy tới túm lấy tay ông già và nói với anh: “Xin lỗi anh, hy vọng rằng ông ấy chưa làm phiền gì anh, ông ấy luôn tìm cách trốn khỏi bệnh viện và nói với mọi người mình là John D. Rockefeller”.
      Vị giám đốc trẻ đứng đó kinh ngạc, sững sờ, anh nhìn lại thì quả nhiên đó là tờ séc giả. Nhưng anh đã nhận ra rằng, điều quan trọng không phải đó là tiền thật hay giả mà chính là niềm tin, anh đã được trao tặng niềm tin để lấy lại sự tự tin, tiếp thêm sức mạnh để đạt được những gì mình muốn.
(Nguồn: http://www.anninhthudo.vn)
“Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.” 
(Lc 7,50)
Xin cho con một lòng tin vững vàng vào Đấng đã Chuộc tội con
J.S.T

ĐỒNG BẠC NHÂN NGHĨA

        Một câu chuyện ngụ ngôn của Nga kể rằng: Có một nhà phú hộ kia khi gần chết lòng trí vẫn chỉ nghĩ đến tiền của là động lực đã thúc đẩy ông lao lực không biết mệt mỏi suốt cả cuộc đời. Dùng chút sức tàn, ông cố gỡ chiếc bao nhỏ đeo ở cổ, lấy ra chiếc chìa khóa trao cho người đầy tớ trung tín nhất của ông. Ông phú hộ ra dấu chỉ chiếc rương nằm trong góc nhà và ra lệnh cho cô ta lấy những túi tiền vàng ở trong đó bỏ vào quan tài.
Khi chết xong, ông bắt đầu sống cuộc đời mới.
        Ðứng trước chiếc bàn dài trưng bày đủ thứ cao lương mỹ vị, ông ta hỏi: "Món này giá bao nhiêu vậy?". Người bán hàng trả lời: "Một xu". Ông phú hộ chỉ một món khác kém giá trị hơn và hỏi: "Còn hộp cá mòi kia giá bao nhiêu?". "Cũng một xu", người bán hàng nhã nhặn trả lời.
        Thấy người bán hàng vui tính ông phú hộ tiếp tục hỏi: Còn miếng bánh này?". "Tất cả các vật trưng bày ở đây đều được bán với giá một xu", người bán hàng cho biết.
         Ông phú hộ mỉm cười thỏa mãn. Rẻ thật, ông nghĩ thầm. Rồi sau một hồi ngắm nghía, ông chọn một đĩa thức ăn lớn. Nhưng khi ông lấy một đồng tiền vàng mang theo lúc từ giã cõi đời ra trả, cô thu tiền không nhận. Cô ta vừa lắc đầu vừa nói: "Ông đã học được quá ít trong cuộc sống". Nghe nói thế ông phú hộ không khỏi ngạc nhiên, gặn hỏi: "Thế nghĩa là gì? Ðồng tiền vàng của tôi không đủ để trả cho đĩa thức ăn này sao?"
        Bấy giờ người thu tiền mới cho ông biết: "Ở đây chúng tôi chỉ nhận những đồng tiền mà trong cuộc sống trước đây ông đã dùng để giúp đỡ cho những người nghèo túng, đói khổ".
(Nguồn: http://www.catholic.org.tw/
vntaiwan/lesong/06lesong11.htm)
Vì ai đã có, thì được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cái họ tưởng là có, cũng sẽ bị lấy mất.”
(Lc 8,18)
Chúa ơi, những gì là của Ngài xin cho con giữ lại, mọi thứ khác xin hãy lấy đi.
J.S.T

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

SỨC MẠNH ĐỒNG TIỀN

Bạn thương mến!
        Thời Chiến Quốc, tại Nước Tề có một vị tướng quốc tài hoa lỗi lạc là Mạnh Thường Quân. Ông là người giàu có, lại có lòng nghĩa hiệp, hào phóng với hết mọi người. Trong nhà lúc nào cũng tấp nập khách thập phương thăm viếng, chuyện trò, ăn uống. Danh tiếng Mạnh Thường Quân vang khắp các lân bang thời ấy.
         Một hôm, Mạnh Thường Quân sai một người bạn tên là Phùng Nguyên sang đất Tiết đòi nợ. Trước khi lên đường, Phùng Nguyên hỏi Mạnh Thường Quân rằng : "Ngài có muốn tôi mua thứ gì bên đó về cho ngài không?" Mạnh Thường Quân trả lời : "Ngươi xem thứ gì nhà ta chưa có thì mua."
         Khi đến đất Tiết, Phùng Nguyên triệu tập các con nợ của Mạnh Thường Quân lại và yêu cầu họ xuất trình giấy nợ. Sau khi nắm được số liệu giấy tờ, thay vì đòi họ thanh toán hết tiền gốc tiền lãi, Phùng Nguyên nhân danh Mạnh Thường Quân tuyên bố tha hết nợ cho dân và truyền cho các đầy tớ đem tất cả giấy nợ ra đốt sạch.
         Thế là trong phút chốc, bao nhiêu nợ nần xưa nay biến tan theo làn khói; tất cả các con nợ thở phào nhẹ nhõm và ghi tâm khắc cốt ân đức của Mạnh Thường Quân.
         Mấy hôm sau, thấy Phùng Nguyên trở về tay không, Mạnh Thường Quân hỏi: “Nhà ngươi đã thu được bao nhiêu tiền nợ? Đã mua được thứ gì?”
         Phùng Nguyên trả lời : "Theo thiển ý của tôi thì trong nhà của ngài chẳng thiếu gì cả, có chăng là thiếu ơn nghĩa dành cho người túng cực mà thôi. Chính vì thế, tôi đã trộm phép ngài để mua ơn nghĩa cho ngài. Tôi hy vọng là ngài sẽ rất hài lòng".
         Về sau, Mạnh Thường Quân bị hàm oan và bị bãi quan, phải về nương náu tại đất Tiết. Dân chúng nơi đây nhớ ơn vị đại ân nhân đã tha nợ cho họ năm xưa, rủ nhau ra đón rước thật tưng bừng và thân mật. Mạnh Thường Quân vui sướng quay lại nói với Phùng Nguyên: "Nhà ngươi xem, chắc hẳn đây là cái ơn nghĩa mà trước đây nhà ngươi đã mua giùm cho ta!"
index.php?m=home&v=detail&ia=11663)
"Hãy dùng tiền của gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các con vào chốn an nghỉ đời đời." (Lc 16:9)
Tiền của, vật chất có hai mặt. Xin cho con biết dùng nó với mặt tốt nhất, ý nghĩa nhất.
J.S.T

ĐIỂM TỰA

Điểm tựa cho những ai đang đau khổ

Tôi xin Thượng Đế ban cho tôi sức mạnh để có thể đạt được những điều tôi mong muốn.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi sự yếu ớt, để tôi học cách sống khiêm cung.
Tôi cầu xin sức khỏe để có thể làm nên những điều vĩ đại.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi ốm yếu để tôi có thể làm những điều tốt hơn.
Tôi cầu xin sự giàu có để cảm thấy mình luôn hạnh phúc.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi nghèo khổ để tôi có nhiều hiểu biết.
Tôi xin Người quyền lực để được người đời ca tụng.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi yếu đuối để tôi luôn cần có niềm tin.
Người đã cho tôi cuộc sống để tôi tận hưởng tất cả mọi điều.
Tôi chẳng có được những gì tôi đang khẩn cầu - nhưng lại được mọi thứ mà trước kia tôi đã từng ao ước.
Ngoại trừ bản thân tôi, mọi nguyện cầu thầm kín của tôi đều được Người đáp trả.
Và tôi, giữa mọi người, cảm thấy được ưu ái biết bao nhiêu!

Roy Campanella
“Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ítraen, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế.”
J.S.T